Đàn bà muốn hạnh phúc hãy dám buông tay khi cần
(SKGĐ) Trong lòng tôi trống rỗng lạ thường, không cảm xúc. Tôi đủ can đảm để đối diện với thứ tình yêu mà anh ta đã dành cho tôi, thứ tình yêu thương hại đó tôi không cần.
Người ta vẫn thường nói đàn bà chỉ nhớ đến những người gây ra vết thương và nỗi đau khổ cho họ, còn những người cố gắng mang đến niềm vui thì họ chẳng bao giờ quan tâm đến.
Đúng, tôi là một người đàn bà yếu lòng và nặng tình mà người ta vẫn bảo là vì yêu nhiều quá nên lụy tình. Tôi vẫn nhớ người tình cũ, người tôi đã yêu sâu nặng bao nhiêu năm qua vui có, buồn có, bao nhiêu đau khổ chúng tôi đều nắm tay nhau đi qua. Nhưng một ngày anh đã bỏ rơi tôi mà theo người con gái khác.
Vì công việc chúng tôi chấp nhận yêu xa. Và rồi tình yêu có mặn nồng đến mấy thì cũng bị khoảng cách địa lý và sự hờ hững vô tâm xóa tan đi. Tình yêu của chúng tôi là vậy, khoảng cách đã cuốn anh đến những niềm vui mới.
Ngày chia tay, tôi không rơi một giọt nước mắt nào. Bởi vì những ngày yêu anh tôi cũng đã khóc đủ rồi, tôi biết trước chuyện chia tay là cái kết cho cả hai. Nhưng tôi chưa bao giờ mong điều đó sẽ trở thành sự thật.
Chia tay rồi, tôi vẫn cứ ôm mãi hình bóng anh mà nhung nhớ, mà chẳng biết rằng nó chỉ khiến cho trái tim thêm bị tổn thương. 28 tuổi, tôi nhắm mắt lấy chồng cho thoát khỏi cảnh ế chồng mà trước đó bố mẹ, bạn bè vẽ cho tôi những viễn cảnh tăm tối.
Sống bên cạnh chồng mà tôi cứ thấy nặng nề, có lỗi với chồng vì tình cảm của tôi không dành cho chồng. Là tôi sai khi tôi cứ sống trong giả dối như vậy. Tôi đã cố gắng quên đi tình cũ để sống tốt cho bản thân mình, cho gia đình.
Đến khi tôi đã không còn nghĩ về tình cũ hàng ngày thì anh lại xuất hiện trước mặt tôi. Anh lại quan tâm tôi như ngày nào, anh vẫn chưa kết hôn mặc dù anh đã 35 tuổi. Anh vẫn hăng say theo đuổi và chơi trò ái tình với những cô gái trẻ. Anh đã đề nghị tôi quay lại với anh, anh không biết rằng tôi đã có chồng.
Nhưng sau bao năm qua đi, sau những tình yêu tôi dành cho người đàn ông đó tôi mới nhận ra rằng tôi đã không còn yêu anh nữa. Đúng trước mặt anh tôi không còn bối rối, không còn ngượng ngùng tránh mặt anh nữa. Trong lòng tôi trống rỗng lạ thường, không cảm xúc. Tôi đủ can đảm để đối diện với thứ tình yêu mà anh ta đã dành cho tôi. Thứ tình yêu thương hại và ban phát đó tôi không cần.
Tôi kiêu hãnh mỉm cười trả lời anh rành rọt: “Xin lỗi anh, em còn phải dành thời gian cho chồng con và gia đình”. Người tình cũ bất ngờ, anh cứ nghĩ hẳn là tôi còn yêu anh lắm, tôi nặng tình lắm. Vì khi xưa chính tôi là kẻ đã cầu xin anh đừng vứt bỏ tình yêu của tôi dành cho anh. Nhưng cuối cùng anh lại chà đạp lên tình yêu đó không thương tiếc.
Tôi quay đi, tôi cảm thấy vui vẻ và nhẹ nhõm vì đứng trước một người tôi từng yêu sâu nặng tôi thấy thản nhiên. Không nhớ nhưng, không hận thù, không đau đớn vì đơn giản tôi đã quên anh. Thì ra trái ngược với yêu không phải là ghét mà chính là lãng quên. Như vậy sẽ tốt hơn cho người đã từng coi tình yêu là cả mạng sống của mình như tôi và cũng là cái giá cho những kẻ phản bội trong tình yêu.
Người ta vẫn thường nói đàn bà chỉ nhớ đến những người gây ra vết thương và nỗi đau khổ cho họ, còn những người cố gắng mang đến niềm vui thì họ chẳng bao giờ quan tâm đến.
Đúng, tôi là một người đàn bà yếu lòng và nặng tình mà người ta vẫn bảo là vì yêu nhiều quá nên lụy tình. Tôi vẫn nhớ người tình cũ, người tôi đã yêu sâu nặng bao nhiêu năm qua vui có, buồn có, bao nhiêu đau khổ chúng tôi đều nắm tay nhau đi qua. Nhưng một ngày anh đã bỏ rơi tôi mà theo người con gái khác.
Vì công việc chúng tôi chấp nhận yêu xa. Và rồi tình yêu có mặn nồng đến mấy thì cũng bị khoảng cách địa lý và sự hờ hững vô tâm xóa tan đi. Tình yêu của chúng tôi là vậy, khoảng cách đã cuốn anh đến những niềm vui mới.
Ngày chia tay, tôi không rơi một giọt nước mắt nào. Bởi vì những ngày yêu anh tôi cũng đã khóc đủ rồi, tôi biết trước chuyện chia tay là cái kết cho cả hai. Nhưng tôi chưa bao giờ mong điều đó sẽ trở thành sự thật.
Chia tay rồi, tôi vẫn cứ ôm mãi hình bóng anh mà nhung nhớ, mà chẳng biết rằng nó chỉ khiến cho trái tim thêm bị tổn thương. 28 tuổi, tôi nhắm mắt lấy chồng cho thoát khỏi cảnh ế chồng mà trước đó bố mẹ, bạn bè vẽ cho tôi những viễn cảnh tăm tối.
Sống bên cạnh chồng mà tôi cứ thấy nặng nề, có lỗi với chồng vì tình cảm của tôi không dành cho chồng. Là tôi sai khi tôi cứ sống trong giả dối như vậy. Tôi đã cố gắng quên đi tình cũ để sống tốt cho bản thân mình, cho gia đình.

Tôi tự tin quay bước đi mà trong lòng không còn sự hận thù đau đớn.
Đến khi tôi đã không còn nghĩ về tình cũ hàng ngày thì anh lại xuất hiện trước mặt tôi. Anh lại quan tâm tôi như ngày nào, anh vẫn chưa kết hôn mặc dù anh đã 35 tuổi. Anh vẫn hăng say theo đuổi và chơi trò ái tình với những cô gái trẻ. Anh đã đề nghị tôi quay lại với anh, anh không biết rằng tôi đã có chồng.
Nhưng sau bao năm qua đi, sau những tình yêu tôi dành cho người đàn ông đó tôi mới nhận ra rằng tôi đã không còn yêu anh nữa. Đúng trước mặt anh tôi không còn bối rối, không còn ngượng ngùng tránh mặt anh nữa. Trong lòng tôi trống rỗng lạ thường, không cảm xúc. Tôi đủ can đảm để đối diện với thứ tình yêu mà anh ta đã dành cho tôi. Thứ tình yêu thương hại và ban phát đó tôi không cần.
Tôi kiêu hãnh mỉm cười trả lời anh rành rọt: “Xin lỗi anh, em còn phải dành thời gian cho chồng con và gia đình”. Người tình cũ bất ngờ, anh cứ nghĩ hẳn là tôi còn yêu anh lắm, tôi nặng tình lắm. Vì khi xưa chính tôi là kẻ đã cầu xin anh đừng vứt bỏ tình yêu của tôi dành cho anh. Nhưng cuối cùng anh lại chà đạp lên tình yêu đó không thương tiếc.
Tôi quay đi, tôi cảm thấy vui vẻ và nhẹ nhõm vì đứng trước một người tôi từng yêu sâu nặng tôi thấy thản nhiên. Không nhớ nhưng, không hận thù, không đau đớn vì đơn giản tôi đã quên anh. Thì ra trái ngược với yêu không phải là ghét mà chính là lãng quên. Như vậy sẽ tốt hơn cho người đã từng coi tình yêu là cả mạng sống của mình như tôi và cũng là cái giá cho những kẻ phản bội trong tình yêu.
0 nhận xét: